Lưu ý đến vấn đề này, Bộ luật Lao động (BLLĐ)
đã có những quy định hết sức nhân văn nhằm ưu tiên và cũng là để bảo vệ nữ giới
trong quá trình tham gia quan hệ pháp luật lao động.
Cụ thể, tại khoản 1 Điều 155 BLLĐ đã có
quy định về bảo vệ thai sản đối với lao động nữ, theo đó, người sử dụng lao
động không được sử dụng lao động nữ làm việc ban đêm, làm thêm giờ và đi công
tác xa trong các trường hợp: (1) mang thai từ tháng thứ 07 hoặc từ tháng thứ 06
nếu làm việc ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo; (2) đang nuôi
con dưới 12 tháng tuổi.
Quy định như trên là rất hợp lý, bởi lẽ
những công việc khiến người lao động mất nhiều sức lao động như những công việc
được làm vào ban đêm, làm thêm giờ, đi công tác xa không những gây ảnh hưởng
không nhỏ đến sức khỏe của người mang thai và của thai nhi, mà còn gây nhiều
trở ngại trong quá trình chăm sóc trẻ sơ sinh, trở ngại trong việc tạo sự thân
thiết giữa thai nhi và người mẹ.
Trong quy định trên, lao động nữ ở những
vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo sẽ được ưu tiên hơn, bởi lẽ đây
là những vùng khó khăn, điều kiện phát triển và bảo vệ sức khỏe phụ nữ mang
thai và thai nhi khó khăn hơn so với các vùng khác, vì vậy việc bảo vệ sức khỏe
lao động nữ và thai nhi được chú trọng, phụ nữ mang thai được tạo điều kiện để
giữ sức, thai nhi được tạo điều kiện để phát triển một cách tốt nhất.
Bổ sung thêm cho quy định trên, tại
khoản 2 của Điều này còn quy định rằng lao động nữ làm công việc nặng nhọc khi
mang thai từ tháng thứ 07, được chuyển làm công việc nhẹ hơn hoặc trong trường
hợp vị trí làm việc là cố định, không thể chuyển cho người khác, thì lao động
nữ được giảm bớt 01 giờ làm việc hằng ngày, việc được chuyển vị trí làm việc
hoặc giảm bớt 01 giờ làm việc hằng ngày không làm mất đi quyền lợi về tiền
lương mà lao động nữ nhận được, theo đó tại khoản này quy định trong các trường
hợp tên, lao động nữ vẫn được hưởng đủ lương.
Phòng
Quản lý Lao động (Diza)